Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, có lẽ người giáo viên nào cũng cảm thấy bồi hồi, xúc động, lâng lâng niềm hạnh phúc khi mình đang đảm nhận trách nhiệm của một người thầy, nghề được cả xã hội tôn vinh đúng như như lời Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng khẳng định “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”.
Thấm thoát đã gần 30 năm tôi đứng trên bục giảng, được tiếp xúc hàng ngày với con trẻ và có điều kiện để được tiếp cận sâu hơn tới suy nghĩ, tình cảm của mỗi học sinh, nhất là học sinh Tiểu học. Dù biết nghề dạy học sẽ có nhiều gian nan, vất vả, song, không vì thế mà tôi và nhiều đồng nghiệp của tôi nản bước. Bởi đó không còn là nghề mà còn là nghiệp, đó là một con đường chúng tôi đang đi - con đường của nghiệp chèo đò - con đường của tri thức - con đường vui vẻ.
Hàng ngày vào lớp, nhìn những khuôn mặt ngây thơ của các con học sinh, mọi vất vả, khó khăn, mệt mỏi như tan biến chỉ còn lại sự hào hứng, phấn chấn cho những bài học mới. Gần ba mươi năm đi dạy, tiếp xúc với những cô cậu học trò tuổi thần tiên, hồn nhiên và ngây thơ, bỗng dưng cảm thấy mình như là người không tuổi… hạnh phúc vô cùng khi gặp lại bạn bè cùng lớp năm nào, ai cũng khen mình trẻ có lẽ gần trẻ con nên được vậy.
Mỗi năm, người thầy chúng tôi có một lớp học trò, mỗi học trò một tích cách, một ý thức học tập khác nhau. Có những em ham chơi hơn ham học, có em được mẹ nuông chiều nên làm nũng, có em hiếu động … Nhưng, tình yêu nghề, trách nhiệm của một người thầy mà tôi luôn bên cạnh và giúp đỡ các em thay đổi tính tình, thay đổi ý thức học tập, rồi các em yêu trường, yêu lớp, yêu cô… tự lúc nào!.
Những hạnh phúc không thể gọi tên, âm thầm như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng của mỗi người thầy như tôi và ngọn lửa đó sẽ cháy mãi, sáng mãi trong lòng biết bao thế hệ người thầy để đưa những chuyến đò sang sông tới bến bờ hạnh phúc./.








Người viết : Đào Thị Thanh Hương